Lý trí quay trở lại, Châu Chấn Nam vành mắt ửng hồng nghển cổ lên nhìn Hà Lạc Lạc, vừa thở vừa nói: "Lạc Lạc, em có chắc là mình thật sự thích anh không?"
Người đối diện thở ra hít vào một hơi, nói: "Em chắc chắn, em thích anh, vô cùng thích anh, là người yêu anh nhất trên thế giới này."
Châu Chấn Nam đưa tay xoa xoa mặt, loại lời nói sến súa đến cực độ như vậy mà em ấy cũng có thể nói ra, làm cái mặt già của cậu cũng đỏ lựng rồi.
Bỏ qua vấn đề trên, Châu Chấn Nam dù có cố lảng tránh cũng sẽ không thể không trả lời câu hỏi kia. Mặc dù ngoài mặt thì cười cười ngơ ngơ, đâu ai biết trong lòng cậu đã sớm loạn thành một cục.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, hình như, đúng là có chuyện này thật...?
Chăm sóc ân cần hàng ngày, ngủ chung giường với nhau (rồi chào cờ),huy chương Vàng chạy bền cùng câu nói "Động lực lớn nhất trong em chính là anh", cả món quà ban nãy...
Đều là vì thích cậu sao?
"Nam Nam? Trả lời em, anh có nguyện ý trở thành người yêu của em không?" Hà Lạc Lạc hai tay nhẹ siết vai cậu, đôi mắt không chút ngại ngùng nhìn thẳng. Quả nhiên cặp mắt này vẫn có một lực sát thương lớn đối với Châu Chấn Nam. Hàng mi dày phủ lên đôi con ngươi thanh lãnh sạch sẽ, vì khoảng cách quá gần mà dường như càng to hơn một chút, Châu Chấn Nam biết, trong cặp mắt xinh đẹp này, hiện tại chỉ có mình.
Cậu ngẩng đầu lên, mở miệng ra, lại không cách nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/allxnam-hoc-vien-am-nhac-thanh-dao/987056/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.