Khương Hành được bao quanh bởi mùi ngọt ngào của hương cam quýt và cái ôm mềm mại ấm áp liền ngủ ngon cả đêm.
Ngày hôm sau, hắn bị đánh thức bởi chuông báo thức trên điện thoại đã được đặt trước, mở đôi mắt trống rỗng, ánh mắt chạm vào đường viền của đồ đạc xa lạ đang mờ ảo bên cửa sổ màn hình, trong giây lát hắn vẫn chưa phản ứng lại.
Mãi cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên từ khe hở mờ nhạt Khương Hành mới khẽ nhúc nhích, thản nhiên tắt đồng hồ báo thức mà hắn đã đặt mỗi ngày rồi đi ra mở cửa.
Lạc Dương đứng ở cửa, nhìn thấy Khương Hành ở cửa, hắn ngước đôi mắt đờ đẫn lên, nở một nụ cười có vẻ không thông minh cho lắm: "Hành ca, chào buổi sáng..."
Bộ dạng này trông giống như hắn không ngủ đêm mà như bị con yêu tinh nào hút khô thì đúng hơn.
Khương Hành không khỏi liếc mắt nhìn màu xanh đen dưới mắt hắn, nhắc nhở hắn một câu: "Người trẻ tuổi vẫn phải biết tiết chế, bây giờ ph*ng đ*ng, khi về già sẽ hối hận, dù như nào cũng không thể hủy hoại thân thể."
Lạc Dương bỗng dưng bị một người cha giảng giải không hiểu ra sao: "..."
Lạc Dương muốn khóc không ra nước mắt: "Đại ca à, em cũng cảm thấy người trẻ tuổi nên biết điều tiết sinh hoạt, đặc biệt là người làm sếp càng phải biết điều tiết hơn, nên thông cảm hơn với nhân viên trẻ, nửa đêm không hiểu sao lại giao nhiệm vụ kỳ quái cho nhân viên, yêu cầu nhân viên phải nộp vào sáng sớm, như này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alpha-cua-toi-la-dinh-luu-trung-sinh/2977746/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.