Nụ cười nơi khóe môi Khương Trạm đông cứng, vô thức nắm chặt tay Vệ Tiểu Trì và xáp lại đối mặt với cậu, ánh mắt chạm nhau.
Giọng Khương Trạm hơi khàn, "Sao vậy?"
Thấy Vệ Tiểu Trì không vui, lòng anh vô cùng hoảng loạn.
Vệ Tiểu Trì lắc đầu, "Không có gì."
Cậu nắm vạt áo mình, lí nhí, "Còn hơn mười ngày nữa mới được nghỉ hè, nếu ba mẹ cậu không ở nhà, vậy... tớ tạm ở nhờ nhà cậu, nào nghỉ hè tớ sẽ tìm một công việc bao ăn ở, vào học lại thì có thể ở trường."
Vệ Tiểu Trì ngước lên nhìn Khương Trạm, gương mặt dè dặt hỏi, "Khi nào ba mẹ cậu về?"
Khương Trạm chợt cảm thấy rất khó chịu, trái tim đang đập trong lồng ng.ực như bị quẳng lên cao rồi lại rơi phịch xuống.
Lúc này anh mới vỡ lẽ thiếu niên trước mặt đã không còn gia đình nữa, vì cậu đã đoạn tuyệt với người nhà mình.
Mà Khương Trạm lại không đủ khả năng để xoa dịu nỗi hoang mang của omega, chỉ có thể để Vệ Tiểu Trì ở trong căn nhà ba mẹ anh mua, tiêu tiền của ba mẹ anh.
Mà đó cũng chính là nguyên do khiến Vệ Tiểu Trì thảng thốt.
Khương Trạm sinh ra trong nhung lụa, trưởng thành trong một gia đình giàu có, cởi mở và chan chứa tình thương. Anh có được mọi thứ từ thuở lọt lòng, nên luôn cho rằng những điều đó là lẽ đương nhiên.
Ngặt nỗi Vệ Tiểu Trì thì không. Cậu sợ phải rời khỏi nhà mình, càng sợ phải sống ở nhà Khương Trạm, sợ phải đối mặt với ba mẹ Khương Trạm.
Dù Vệ Đông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alpha-hang-dau-quyt-tien-cua-tui/2780248/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.