Ngụy Dân Chinh nhét khăn giấy vào tay Vệ Tiểu Trì, "Tuy nhà Khương Trạm có hơi phức tạp nhưng em cũng đừng sợ, ba mẹ nó không phải hạng người như em nghĩ đâu."
Mồ hôi trong lòng bàn tay Vệ Tiểu Trì thấm ướt một mảng khăn giấy. Cậu nhìn Ngụy Dân Chinh thẫn thờ, hai cánh môi không ngừng run rẩy, bị sự tuyệt vọng bao trùm.
Cậu không ngờ Vệ Đông Kiến lại tìm đến trường, còn lôi ba mẹ của Khương Trạm vào chuyện này.
Thấy Vệ Tiểu Trì sợ hãi như vậy, Ngụy Dân Chinh an ủi nói: "Nếu thực sự có hành vi ép buộc, em nhất định phải nói thật. Chắc chắn nhà trường sẽ cho em một lời giải thích."
Vệ Tiểu Trì nắm chặt tờ giấy trong tay, rầm rì như muỗi kêu, "Không có ép buộc ạ."
Ngụy Dân Chinh không nghe rõ, "Gì cơ?"
Vệ Tiểu Trì nhìn Ngụy Dân Chinh, cổ họng nghẹn lại nhưng vẫn rất kiên định, "Cậu ấy không ép buộc em, tự em muốn bỏ nhà ra đi."
Ngụy Dân Chinh khẽ nhíu mày.
-
Mới sáng ra Vệ Đông Kiến đã tìm tới, hôm nay hiệu trưởng có việc không đến nên Ngụy Dân Chinh tiếp đón ông.
Theo lời Vệ Đông Kiến nói, Khương Trạm đã xúi giục Vệ Tiểu Trì cãi nhau với gia đình, hai người họ còn dọn ra ngoài sống chung với nhau.
Đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Ngụy Dân Chinh đã liên lạc với hiệu trưởng, lần này bỏ qua Khương Đường mà gọi thẳng cho mẹ Khương Trạm.
Nếu là chuyện cỏn con, Ngụy Dân Chinh chẳng gọi cho mẹ Khương Trạm làm gì. Mấy năm qua ông đã thấm thía được sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alpha-hang-dau-quyt-tien-cua-tui/2780252/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.