Bùi Thư Thần cẩn thận cất giữ hai món quà như thể đó là báu vật. Hắn không khỏi có chút đau đầu - nhóc con Ôn Mộ này, nói mãi mà chẳng chịu nghe, hắn còn có thể làm gì đây?
Ôn Mộ tắm xong bước ra, luôn cảm thấy ánh mắt Bùi Thư Thần nhìn mình có chút kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc là kỳ lạ ở chỗ nào.
Cố gắng phớt lờ cảm giác đó, cậu ngượng ngùng hỏi:
"Bùi tổng, đi ngủ chứ?"
Nghe vậy, ánh mắt Bùi Thư Thần khẽ lóe lên.
Cảm giác kỳ quái trong lòng Ôn Mộ càng mãnh liệt hơn - Bùi Thư Thần sao lại nhìn cậu như vậy?
Nhưng cậu cũng không suy nghĩ quá nhiều, vì trời đã rất khuya, mà vừa nãy di chuyển liên tục từ tàu hỏa sang taxi cũng khiến cậu có chút mệt. Giờ phút này, cậu chỉ muốn lăn lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ của Bùi Thư Thần.
Ba ngày nay, tuy điều kiện nghỉ ngơi ở phim trường không tệ - mỗi người một phòng, giường rộng thoải mái, nhưng cậu lại không ngủ ngon được.
Có lẽ... cậu thật sự rất nhớ chiếc giường ở nhà Bùi Thư Thần.
Ý nghĩ này khiến cậu thấy có chút kỳ lạ. Cậu lớn lên trong cô nhi viện, vốn dĩ không có thói quen kén chọn giường. Chẳng lẽ do giường đệm của Bùi Thư Thần quá êm ái, khiến cậu trở nên quen hưởng thụ rồi sao?
Nằm trên giường rồi cậu mới nhận ra, thứ mà cậu nhớ không phải giường hay đệm, mà là mùi hương tin tức tố của người đàn ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alpha-manh-me-bong-nhien-dot-phat-hoi-chung-hoa-cun/2717194/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.