Ôn Mộ ngồi trong phòng của bác sĩ Triệu, cố gắng tiêu hóa sự thật vừa mới biết được.
Bên kia, Bùi Thư Thần tiêm xong thuốc ức chế rồi quay trở lại, không chút kiêng dè mà nắm lấy tay cậu.
Ôn Mộ vừa mới bình ổn nhiệt độ trên mặt liền lập tức bốc cháy lần nữa.
Bùi Thư Thần còn làm nũng với cậu: "Đau."
Ôn Mộ nhỏ giọng nói: "...Vậy anh chịu khó nhịn một chút có được không?" Đối mặt bác sĩ Triệu cũng làm nũng như vậy, ít nhất cũng nên chú ý một chút đi chứ!
Bác sĩ Triệu đứng bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác. Chậc chậc, Bùi Thư Thần cũng có ngày hôm nay! Đáng tiếc không thể quay video, thật sự quá đáng tiếc.
Hai người tay trong tay rời khỏi bệnh viện. Lên xe, Ôn Mộ không yên lòng, đưa tay chạm vào trán Bùi Thư Thần kiểm tra nhiệt độ.
Thật ra, từ lúc còn trong bệnh viện cậu đã muốn làm vậy rồi, chỉ là có bác sĩ Triệu ở đó, cậu thấy không tiện.
Trán không còn nóng, thậm chí còn hơi lạnh. Thuốc ức chế có hiệu quả thật nhanh, cơn sốt đã hoàn toàn hạ xuống.
Ánh mắt Bùi Thư Thần lóe lên một chút, nhìn Ôn Mộ bằng vẻ mặt vui mừng rạng rỡ.
Ôn Mộ giật mình, vội vàng rụt tay về. Quả nhiên, đúng như lời bác sĩ Triệu nói, thuốc ức chế cũng không thể giải quyết mọi vấn đề.
"Bùi tổng, anh đừng cứ nhìn tôi như vậy..." Cậu không chịu nổi nữa.
"Tại sao?" Bùi Thư Thần nghiêm túc hỏi, "Cậu rất đẹp."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alpha-manh-me-bong-nhien-dot-phat-hoi-chung-hoa-cun/2717198/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.