Hứa Mạn vừa mở cửa, nụ cười còn chưa kịp nở đã dần đông cứng trên mặt.
Ôn Mộ và Bùi Thư Thần đứng ngoài cửa. Trên tay Bùi Thư Thần là một loạt hộp quà được gói cẩn thận, lễ phép chào:
"Cháu chào bác gái."
Lại là cậu ta... Hứa Mạn thoáng sửng sốt. Lần trước Ôn Mộ chuyển đồ về nhà, bộ dáng rõ ràng như đã chia tay, hôm qua lại gọi điện nói muốn đưa bạn trai về ra mắt, bà còn tưởng là người mới.
Ôn Mộ gọi khẽ: "Mẹ."
Hứa Mạn lúc này mới hoàn hồn, vội vàng niềm nở:
"Vào đi vào đi, đứa nhỏ này, tới là được rồi còn mang theo bao nhiêu quà cáp như thế."
Ôn Mộ: "..."
Hứa Mạn ngồi xuống ghế sofa đơn, Ôn Mộ và Bùi Thư Thần ngồi ghế đối diện. Nhìn thấy Bùi Thư Thần ngồi nghiêm chỉnh hai tay đặt trên đầu gối, Ôn Mộ không nhịn được bật cười khẽ.
Quay đầu nhìn lại phát hiện Hứa Mạn cũng đang ngồi với tư thế y chang. Có vẻ hình tượng của Bùi Thư Thần trong lòng mẹ đã khắc sâu đến mức dù đột nhiên đổi vai thành bạn trai con trai mình cũng không thoát được cảm giác căng thẳng.
Không khí im ắng đến mức tiếng kim giây đồng hồ cũng rõ ràng. Ôn Mộ nhanh chóng mở lời cứu nguy:
"Mẹ, đây là người yêu con, Bùi Thư Thần. Mẹ từng gặp rồi đó."
Hứa Mạn gượng gạo tiếp lời:
"À... đương nhiên, Bùi tổng, ai lại không biết chứ."
Bùi Thư Thần lễ độ nói:
"Bác có thể gọi cháu là Tiểu Bùi."
Hứa Mạn thoáng luống cuống:
"À...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alpha-manh-me-bong-nhien-dot-phat-hoi-chung-hoa-cun/2717219/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.