Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
Tia chiều tà rơi xuống cuối hoàng hôn.
Một chiếc motor kim loại đen phóng như bay qua đường chân trời vùng hoang dã.
Có hai người đang ngồi trên đó, cái bóng đan xen nhau dưới ánh mặt trời lắm, luồng không khí khô ráo quyện với gió chiều địa nhiệt làm ấm má người ta.
Nhìn chăm chú vào vầng thái dương lặn rạng đỏ tầng mây nơi hoang dã trọn vẹn cảnh sắc mạt thế, áng mây đỏ lừng lẫy thê mỹ trải đầy khắp mặt đất, như đang kiệt lực kìm chế hoàng hôn buông xuống nơi chân trời, hướng về phía mặt trời lặn không thể quay đầu, đám mây thê mỹ mà quyết liệt nhuộm hồng vùng đất, ôm lấy hoàng hôn cùng tan vào bóng tối.
Bùi Chiêu Chu nắm lấy lưng Tư Hoài Tây, trong mắt lóe lên tia sáng chấn động kinh diễm, lồng ngực nặng nề tức khắc mở rộng thông thoáng, như thể quên mất mọi ưu phiền trên thế gian dưới tuyệt cảnh thê mỹ này.
Trước kia anh chưa bao giờ để ý những cảnh này…
Có lẽ anh đã thấy qua.
Thời gian ở tinh tế anh gặp qua vô vàng biển sao, hành tinh được mệnh danh là đẹp nhất, đủ loại tác phẩm nghệ thuật và vật sưu tầm tinh mỹ, nhưng chỉ nhìn thấy.
Với những cảnh tượng đó, anh cũng chỉ là… Ồ, trông thật đẹp.
Đánh giá nhạt nhẽo thờ ơ.
Không lưu lại dấu vết trong lòng.
Nhưng mà hiện tại, giờ này khắc này!
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu ánh mắt nóng rực nhìn chăm chú hết thảy, nhìn chăm chú vào Tư Hoài Tây trước mặt.
Gió nóng thổi qua mái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alpha-phan-dien-bi-dai-lao-mat-the-nhat-ve-nha/2071777/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.