Cuối cùng thì hai người cũng được ở bên nhau, hạnh phúc đến nỗi không biết phải làm sao.
Hinh Dĩnh thì đỡ hơn, thay đổi không rõ ràng lắm vì cô vốn đã cởi mở hay cười, cho nên giờ chỉ hay cười hơn, cười tươi hơn mà thôi.
Nhưng Dr. Zhang trước giờ vốn lãnh đạm thì lại không lãnh đạm nữa.
May mà khi Hinh Dĩnh chuyển sang đây, trường đã bắt đầu nghỉ hè, nếu không sinh viên nhìn thấy bộ dạng cười không khép miệng được của anh thì sẽ sái cả quai hàm mất.
Hôm ấy máy bay của Hinh Dĩnh đến vào buổi chiều. Kính Thành ra sân bay đón cô. Vừa gặp họ liền ôm nhau thắm thiết, cả ngày trời mà không hề có ý định buông ra.
Hinh Dĩnh cảm thấy hơi xấu hổ vì dù sao xung quanh vẫn có rất nhiều người. Cô nhích nhẹ người một cái, nhưng ngược ai khiến anh ôm càng chặt hơn. Hinh Dĩnh cũng mặc anh. Dù sao đây cũng là sân bay, nơi nhiều người ôm ấp nhất thế giới này. Hơn nữa ôm nhau thế này thật sự khiến có cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy rất thoải mái.
Rất nhiều hành khách đi ngang qua bên cạnh đều không nhịn được phải quay đầu lại nhìn họ, thầm nghĩ: Rất hiếm khi nhìn thấy người Trung Quốc ôm hôn nhau ở những nơi thế này. Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của họ, thật là đáng hâm mộ.
Trên đường về nhà, Kính Thành lái xe, thỉnh thoảng quay qua nhìn Hinh Dĩnh rồi cười ngây ngô.
Hinh Dĩnh đành không ngừng nhắc nhở anh: “Lái xe, nhìn đường!”
Cuối cùng cũng về tới nhà một cách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-ap-nhu-xua/1477141/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.