Hai người về tới nhà.
Vừa vào cửa, Kính Thành còn chống nạng nhưng đã vội vã kéo Hinh Dĩnh vào lòng mình. Hinh Dĩnh cười ha ha, rất hiểu cho khát vọng của anh. Thật ra trong lòng cô cũng đang rất muốn ôm, chẳng qua là chậm hơn anh một giây mà thôi.
Hinh Dĩnh lấy cây nạng dưới nách Kính Thành ra, đặt dựa vào tường, sau đó dang hai tay ôm chầm lấy hông anh. Kính Thành cũng ôm chặt cô, đồng thời cúi đầu hôn cô. Hai người hôn thật nhẹ nhưng lại rất nồng nàn, một lát thật lâu mới buông nhau ra.
Hinh Dĩnh nhìn Kính Thành, nói rất chân thành: “Cảm ơn buổi diễn giảng của anh.”
Kính Thành cười tươi như hoa, hỏi: “Cảm ơn thế nào đây?”
Hinh Dĩnh cũng cười, đáp: “Em tặng anh một phần thưởng nhé.”
Nụ cười trên mặt Kính Thành càng tươi hơn. Anh nhướng mày, hỏi: “Thật không?”
Hinh Dĩnh trả lời: “Đương nhiên là thật. Anh thích gì?”
Kính Thành đáp ngay không hề khách sáo. “Anh muốn được “trừng phạt”.”
Hinh Dĩnh hỏi: “Anh chắc mình không muốn nhận phần thưởng chứ?”
Kính Thành hỏi lại: “Phần thưởng gì?”
Hinh Dĩnh cười tinh nghịch. “Anh nhận nó chẳng phải sẽ biết ngay sao?”
Kính Thành thoáng ngẩn người. Phần thưởng gì mà bí mật thế?
Hinh Dĩnh nhìn anh, trêu ghẹo. “Có nhận không? Anh sợ à?”
Kính Thành cười ha hả, trả lời thật to. “Nhận!” Tính mạng anh còn có thể cho cô thì sợ gì nữa?
————
Trời ạ!
Kính Thành nằm trên giường, mở mắt nhìn trần nhà phía trên.
Cũng như lần trước, anh lại được thể nghiệm hạnh phúc và sung sướng đến cực điểm, cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-ap-nhu-xua/1477150/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.