Cái ôm thật chặt này, khiến khoảng cách mười năm giữa hai người họ dường như đã biến mất. Cô lại được quay về trước đây, được quay về vòng tay của anh.
***
Gió càng lúc càng thổi mạnh hơn. Nước mũi của Hinh Dĩnh cũng chảy cả ra. Hít hít mũi, ấn ấn bịt vào mũi cũng không có tác dụng. Đầu tóc cũng bị thổi bay rối tung hết cả lên. Hinh Dĩnh biết, ,lúc này mình đúng là vô cùng thảm hại.
Cô có chút đau lòng, song không bởi vì tình cảnh thảm hại lúc này. Trước đây, bộ dáng thảm hại của cô đã xuất hiện trước mặt anh nhiều rồi, đặc biệt là lúc còn nhỏ.
“Dĩnh Tử.” Kính Thành gọi cô, giọng nói đong đầy thống khổ.
Hinh Dĩnh ngước mắt lên nhìn anh, gần như xấu hổ nói: “Em không sao.” Giọng nói lại run rẩy đến mức không rõ ràng.
Kính Thành trong lòng đang gào thét: Nhưng anh đau lòng! Anh đau lòng!
Hinh Dĩnh nhìn gương mặt đầy vẻ thống khổ của Kính Thành, trong lòng thầm nói: xin lỗi, em không thể giúp anh được. Bởi đến chính em cũng không thể giúp chính mình.
Cô hi vọng, trái tim mình mạnh mẽ hơn chút nữa, đừng chờ mong nữa. Thế nhưng, cô lại không kìm nén được.
Nước mũi của cô càng lúc chảy càng nhiều. Hinh Dĩnh để cả ngón tay xuống phía dưới mũi. Thế nhưng, vẫn không cách nào ngăn được.
Đột nhiên nhớ ra, trong túi xách hình như còn có một bao giấy. Cô hoảng loạn mở túi, tìm kiếm phía bên trong.
Sờ trái sờ phải, càng cuống lại càng không tìm thấy. Cô gần như muốn khóc, trong lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-ap-nhu-xua/1477219/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.