“Chúng đều là những kẻ xấu xa, anh đừng để ý đến chúng nữa. Tương lai, anh nhất định sẽ giỏi hơn tất cả, tức chết chúng đi.”
***
Thời gian sớm đã quá trưa, Kính Thành và Hinh Dĩnh vẫn đang ngồi trong tiệm cà phê, hai người đã rất lâu vẫn chưa nói với nhau lời nào.
“Buổi chiều anh…” Hinh Dĩnh cuối cùng cũng chậm rãi mở lời, mới nói được ba từ đã không cách nào nói thêm được.
Ngày hôm qua lúc gặp lại Kính Thành, anh đã nói, hôm nay anh có hẹn với một người. Hinh Dĩnh không biết anh lúc nào cần phải đi. Cô đã không muốn hỏi, cứ như nếu cô không hỏi tới thì việc đó cũng sẽ không xảy ra vậy.
Thế nhưng, giờ đã tới buổi chiều, cô càng lúc càng lo lắng Kính Thành sẽ nói rằng: “Xin lỗi, anh bây giờ phải đi rồi.” Sau đó sẽ đứng dậy, biến mất trong biển người mênh mông kia. Cô rất sợ hãi đến lúc đó, cô sẽ không nén được lòng mà khóc ra mất. Chỉ nửa ngày thời gian gặp mặt, khiến cô càng lúc càng nghi ngờ rằng, bản thân mình vẫn còn yêu người đàn ông trước mặt đây.
Cô cảm thấy thực lạ, không phải sớm đã nghĩ thông suốt, sớm đã từ bỏ, sớm đã quên đi rồi hay sao?
Có điều, tại sao giờ phút này trong tim lại vẫn muôn ngàn nhớ nhung, chẳng nỡ xa rời như thế này?
Hơn nữa, cảm giác này sao mãnh liệt đến vậy, còn mãnh liệt hơn cả giờ phút gặp mặt ngày hôm qua.
Lẽ nào là bởi vì, anh đã khơi gợi lại quá nhiều những hồi ức ngọt ngào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-ap-nhu-xua/1477276/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.