Thời gian, cứ lặng lẽ trôi đi trong lúc ta nói những chuyện trên trời dưới đất. Hai người họ, lại lớn dần lên trong lúc lặng lẽ phải lòng nhau.
***
Từ đó về sau, Dĩnh Tử cứ cách ba đến năm ngày lại qua nhà anh Thành Thành mượn rồi trả sách.
Trong khu tập thể, đa phần nhà nhà đều là hai vợ chồng cùng trong quân đội hoặc cùng đi làm ở học viện, bệnh viện, vì vậy lũ trẻ sau khi tan học đều tự về nhà. Thường sẽ làm bài tập trước, ở nhà làm hết bài tập rồi sau đó xuống sân chơi cùng chơi đùa với những đứa trẻ khác. Trường học thì ngay cạnh khu tập thể, ở ngoài cửa ra vào của khu còn có chốt gác, vì vậy vô cùng an toàn.
Dĩnh Tử mỗi lần đến nhà anh Thành Thành mượn sách, đều là buổi chiều sau khi đã làm xong hết bài tập về nhà.
Mấy lần đầu, lần nào cũng như ra trận, vội vội vàng vàng mượn sách rồi trả sách, căn bản không hề lựa chọn kỹ càng, đừng nói đến chuyện nói gì với cậu, ngoại trừ câu “Cảm ơn anh Thành Thành!”
Câu nói này, cô bé nhất định phải nói, hơn nữa, lần nào cũng nói rất to, bởi trong lòng cô bé đong đầy sự cảm kích.
Có điều, vừa nói xong, người cũng lập tức đi mất, mấy lần còn vội vã chạy đi.
Đến lần thứ ba, Thành Thành cuối cùng không nhịn được, gọi với cô bé từ sau lưng: “Dĩnh Tử.”
Dĩnh Tử quay lại, có chút căng thẳng hỏi: “Anh Thành Thành, gì thế?”
“Bài tập về nhà của em nhiều lắm à?”
Dĩnh Tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-ap-nhu-xua/1477285/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.