Qua hôm nay, anh sẽ có thể thực sự buông tay. Nghĩ kỹ thì đây đúng là một việc đáng để vui vẻ, đáng để chúc mừng.
***
Buổi sáng thức dậy, Kính Thành tự nhiên lại thấy có chút vui vẻ. Qua hôm nay, anh sẽ có thể thực sự buông tay. Nghĩ kỹ thì đây đúng là một việc đáng để vui vẻ, đáng để chúc mừng. Ngày hôm nay, hãy để anh được tận hưởng thoải mái thời khắc cuối cùng hai người họ ở bên nhau.
Anh đương nhiên sẽ không nhắc lại những chuyện trước đây. Khi hai người họ chia tay, Dĩnh Tử mới mười lăm tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ. Những điều đã qua đó, chỉ e cô đã không còn nhớ nữa rồi. Mà cho dù cô vẫn còn nhớ những chuyện đó, anh cũng không có dự định nhắc lại nữa. Có những điều, tốt nhất mãi mãi nên bị phong ấn trong ký ức.
Cũng may hai người họ cùng theo lĩnh vực di truyền học, không nói chuyện xưa, ít nhất cũng có thể nói về kết quả nghiên cứu mới nhất. Quan trọng nhất là, mười năm trước, anh còn chưa kịp nói với cô lời chia tay. Lần này, nhất định phải nói lời tạm biệt với cô cho đàng hoàng.
Sau đó, sẽ không gặp lại nữa.
Kính Thành tắm rửa xong, mặc quần áo, nhìn mình trong gương, thắt lên cổ chiếc cà vạt.
Nâng tay lên vuốt phẳng con chuột bằng ngọc ở trước ngực. Cái cảm giác mướt lạnh sao mà quen thuộc đến vậy. Trong đầu lại không đừng được nhớ lại mười năm trước, cái ngày sinh nhật cuối cùng mà họ ở bên nhau, ngày sinh nhật tuổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-ap-nhu-xua/1477290/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.