Văn Thiếu Côn bị một chưởng của lão hòa thượng bay bổng lên không trung hơn mấy trượng rồi rơi ùm xuống một cái giếng lâu năm.
Giếng này không biết đào tự bao giờ, ở giữa một vùng cây cối rậm rạp, chu vi hơn tám thước, lòng sâu thăm thẳm có năm sáu mươi trượng, xung quanh bờ dựng đứng và rong rêu phủ kín, trơn như trám mỡ.
Trong lúc bị tung đi bất ngờ, Văn Thiếu Côn hoảng vía đưa hai tay quờ quạng bốn phía hy vọng bám trúng một cái gì.
Chàng rơi mãi hồi lâu chưa tới đáy, hai tai gió lộng ù ù, thỉnh thoảng chộp nhằm đá nhưng vì quá trơn nên bị tuột đi luôn.
Sau cùng nghe ùm một tiếng, nước văng tứ tung. Té ra dưới giếng có nước.
Cũng may nước không sâu lắm, chàng lóp ngóp uống mấy ngụm rồi ngóc đầu lên được. Dưới chân là cát, nước đến ngang vai và lạnh như băng giá.
Nước lạnh tê buốt cả da thịt, mấy đầu gân cũng bị lạnh cóng cả, cử động thấy đau nhức lắm.
Văn Thiếu Côn loay hoay một chập đứng vững được nên lặng yên suy nghĩ, trong khi hai hàm răng chạm vào nhau lộp bộp như mỏ thúc.
Giếng quá sâu, tứ bề tối đen như mực.
Văn Thiếu Côn cảm thấy như vừa trải qua một cơn ác mộng, lặng lẽ đuư tay sờ chung quanh thì thấy bờ đá láng trơn, chỗ nào cũng nhẵn lì không nắm vào đâu được, muốn trèo lên cũng không thể được.
Chàng thở dài than thầm :
- “Thật không ngờ ân sư nỡ ra tay ác độc đánh ta văng xuống nơi này. Hình như ông ta có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-duong-gioi/1497192/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.