Đào Tuyết Ương nghe Sư Âm nói thế, hai mắt sáng rực, cơ thể mệt mỏi nhưng đầu óc tỉnh táo, nhớ tới lời Sư Phù đã dặn: "Tối nay, tỷ tỷ làm cái gì, thì em làm lại y chang như vậy, không được nương tay". Thì ra, anh ấy nói là chuyện này à, vậy thì bây giờ là cơ hội tốt.
"Vậy chị có cần em giúp không?" - Đào Tuyết Ương sinh lực tràn trề.
"Em muốn tiếp tục sao? Chị đang muốn cho em nghỉ ngơi một chút, nếu đã khỏe, vậy tiếp tục nhé."
"Hôn Âm, kìm chế rất khó chịu, cho em giúp chị đi." - Đào Tuyết Ương ưỡn thẳng nửa thân trên, nàng đây là suy nghĩ cho người yêu mà. Nàng rất yêu Sư Âm, nếu chỉ có bản thân được thoải mái thì rất dễ điên.
"Chị có thể nhịn được, không cần em quan tâm. Em chỉ cần nằm đó hưởng là được rồi." - Sư Âm dùng thân thể đè xuống, Đào Tuyết Ương nhìn Sư Âm cười có chút lạnh sống lưng.
Chết tiệt! Trên mặt chị ấy hiện rõ "lần này, chị làm tới cùng."
"Khoan...chị...chị...chậm lại một chút ~~" - Toàn thân Đào Tuyết Ương run rẩy, giọng nói cũng lệch hẳn đi.
"Em đã quen, vậy tốt rồi."
Quen cái cmn! Không ngờ lần đầu tiên dịu dàng chỉ là đánh lừa, chị ấy có chỗ nào dịu dàng đâu. Chuyện cổ tích cũng chỉ toàn lừa gạt trẻ em.
"Ha...a...a...Á ha...a ~~~~"
Đào Tuyết Ương rên rỉ cũng có tiết tấu đàng hoàng, Sư Âm tưởng em ấy đang luyện thanh. Sư Âm là đang cố ý, nhưng gào kiểu này chắc em ấy bị rách cổ họng mất. Cứ như vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-duong-nhan-va-thien-su-tieu-thu/1102745/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.