"Nhân tâm, so với ma quỷ còn đáng sợ hơn."
"Chỉ một lời nói dối, đã hại chết rất nhiều người."
Sư Âm và Sư Phù một trước, một sau lên tiếng. Hai câu nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng lại như một đòn đánh chí mạng, làm cho cái người tiều tụy thần kinh yếu ớt kia gục ngã. Đã không còn chịu đựng được, như con rối đứt dây, quỵ ngã xuống đất khóc thét lên.
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi....." – Hạng Vận ngoại trừ mấy từ này ra, không biết phải nói cái gì khác.
Kẻ ba phải Đào Tuyết Ương nhìn thấy đau lòng theo, ngồi xổm xuống an ủi. Nàng biết trong lòng Hạng Vận rất bất an và thổ thẹn, cô ấy cần người khác tiếp sức để vượt qua, chứ không phải là đạp thêm một cái vào vết thương của nàng. Hạng Vận nhất định không phải cố ý, đừng ép cô ấy phải gánh tội lỗi về bản thân.
"Em biết, chị không phải cố ý muốn mọi chuyện xảy ra như vậy. Tại sao chị lại tìm đại sư phụ?" – Đào Tuyết Ương nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hạng Vận. Bọn họ muốn đi tìm, nhưng người quan trọng liên quan đến sự việc lại tự đưa mình tới. Có phải trùng hợp không?
"Là...là tiểu thư này muốn tôi tới." – Hạng Vận vẫn còn đang khóc, chỉ cái người đang chéo chân lúc lắc ngồi trên ghế Sư Âm.
"Đại sư phụ, chị đúng là thần cơ diệu toán, biết chị ấy là người chúng ta muốn tìm." – Đào Tuyết Ương thật sự tôn thờ sư phụ của nàng, liệu việc như thần.
"Ngu ngốc! Trùng hợp thôi, tôi cũng không có nói là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-duong-nhan-va-thien-su-tieu-thu/1102782/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.