"Đại sư, em đoán là mình có tư cách làm đệ tử của chị. Lá bùa kia em có dùng qua, tuy rằng không thể tiêu diệt ma quỷ. Nhưng chứng minh em có tiềm năng phải không?" – Đào Tuyết Ương hai mắt phát sáng, ôm lấy cánh tay Sư Âm. Ánh mắt chân thành phi thường nóng bỏng nhìn Sư Âm. Hi vọng Sư Âm chịu nhận mình.
"Buông ra! Tôi nhận!" – Sư Âm bực mình, vùng ra khỏi bộ móng vuốt kia, cau mày gật đầu đáp ứng.
Nha đầu này bám dính lấy nàng không phải mới một hai ngày, nghĩ lại đúng là có nghị lực. Nếu đã không ném ra xa được, thôi thì cứ chấp nhận đã. Sư Âm trước giờ không nhận đệ tử, nên cũng đâu biết làm sư phụ hay phải dạy cái gì cho nàng. Thấy Đào Tuyết Ương nhìn mình với ánh mắt vô cùng đáng thương, nên cứ đáp ứng bừa. Chỉ có người ngốc mới không nhận mình ngốc, đó chính là Đào Tuyết Ương.
Đào Tuyết Ương không ngờ Sư Âm thật sự chịu nhận nàng, hơi ngẩn người, rồi hớn hở ôm chầm lấy Sư Âm. Sư Âm chỉ nhận lời để không bị nha đầu phiền toái quấy rầy, kết quả ngược lại sự mong đợi càng bị dính chặt thêm. Tim Sư Âm đập nhanh, nàng làm sao có thể thích ứng với sự đụng chạm này đây.
Sư Âm tức giận với chính mình, hung hăng đem người đang đeo dính nàng đẩy ra. Đào Tuyết Ương không mời mà đến bước vào trong thế giới nội tâm của nàng, quấy rầy cuộc sống của nàng, bây giờ còn làm nhiễu loạn tâm tư của nàng, hết sức đáng chết.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-duong-nhan-va-thien-su-tieu-thu/1102787/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.