Tô Tiểu Thiến chậm rề rề ngồi xuống, lúc này trên trán cô đã túa ra từng giọt từng giọt mồ hôi, sau một hồi, ngón tay mảnh dẻ run rẩy của cô đặt lên dây dàn…
Cô giơ ngón trỏ gảy nhẹ dây đàn đầu tiên…
Mọi người ngừng hô hấp, bọn họ đều tin tưởng người mà Minh Huyền trưởng lão xem trọng nhất định không đơn giản!
“%@* %*@ %**@* %@ %*@* %8 %@ %”Sau một trận đàn loạn xạ, toàn bộ mọi người đều dùng tay bịt lại lỗ tai, ồn quá đi, ồn chết đi, đây mà gọi là tiếng đàn tuyệt mỹ à, thật sự chính là tiếng đàn đoạt mệnh mà!
Một khúc kết thúc, sắc mặt mọi người đều khó coi, thậm chí có một số người còn có triệu chứng môn mửa.
Trong lòng cô lúc này cũng chịu không nổi khinh bỉ bản thân, má ơi, đây quả thật khó nghe quá chừng luôn! Kiếp này cô cũng sẽ không rờ tới cái thứ này nữa.
“Tô thị nữ cái này gọi là ý gì?” Đôi mắt tím của Lê Ngạo loé sáng nén không được ý cười.
Tô Tiểu Thiến ngượng ngùng đứng lên, cười ha hả vài cái, nhưng mà nụ cười này còn khó coi hơn khóc, “Hồi Minh Vương, à… cái này cái này gọi là khúc Đấu Ngưu” Cô cười toe toét.
Lê Ngạo nhíu mày, khúc Đấu Ngưu? “Vậy sao? Vậy các vị nói thử xem ‘khúc Đấu Ngưu’ này thế nào?”
“À..” Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sắc mặt khó xử đã nói lên sự thật, nhưng vẫn không có ai dám mở miệng.
Tô Tiểu Thiến thấy tình hình không tốt, vội vàng nói: “Khúc đàn này tràn đầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-hon-ma-vuong-dung-cham-vao-ta/1299915/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.