Hôm nay thực sự nàng đã đủ mệt , hắn một hồi nói muốn này, một hồi muốn kia, muốn nàng một đại tiểu thư chỗ nào đã bị như thế khổ, như vậy nghẹn khuất?
Đốc Uyên phủi ly trà trên tay nàng cười cười, "Bản vương đột nhiên lại không muốn uống" dứt lời, hắn cầm lấy thứ bên cạnh, xem nàng cho rằng không khí mà không để ý đến.
"Ngươi..." Tĩnh Nghi nắm ly trà lắm lư trong tay, quá đáng hận, hắn cho rằng nàng là không còn cách nào khác sao?
"Thế nào? Hầu hạ ta khiến ngươi mất hứng?" Đốc Uyên tỏ vẻ bất mãn, tay 'Loảng xoảng đương' một tiếng ném vào trên bàn.
Tĩnh Nghi tức giận nhìn hắn, trong lòng đột nhiên có tiếng của một người, nhẫn nhịn một chút, nếu ngươi nhịn thì sẽ có cơ hội thắng lợi, nếu không thể nhẫn, mạng của ngươi cũng không bảo vệ được, nghĩ kĩ, Tĩnh Nghi hô một hơi nhặt lên khuôn mặt tươi cười: "Không, không có "
"Không có, Đốc Uyên ta không thích dạng thê tử cường hãn, ta thích nữ nhân ôn nhu động lòng người , ta tin ngươi có thể làm được?" Hắn cười hỏi lại.
Tĩnh Nghi miễn cưỡng cười cười, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, ôn nhu đi, ta muốn cho ngươi chết ở trong ôn nhu!
Đúng lúc này, Ngôi Sao đi đến, hắn nhìn thấy Tĩnh Nghi thoáng sửng sốt, vội vàng nói "Tĩnh Nghi tiểu thư ,tốt "
Tĩnh Nghi mũi khẽ cười cười, lạnh nhạt nói: "Ha hả, không cần cùng ta khách khí như vậy, ta cũng không phải người ngoài đúng không?"
Ngôi Sao bị lời của nàng nói ngây ngẩn cả người, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-hon-ma-vuong-dung-cham-vao-ta/1300070/chuong-145-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.