Quân Lương hành quân đến nơi thì được lệnh đóng trại giữ nguyên vị trí không được phép tự tiện xuất chiến.
Bên quân Thịnh cũng có mệnh lệnh tương tự.
Có vẻ như cả hai đều đều muốn đợi đối phương tấn công trước.
Theo binh pháp binh lực ngang nhau thì nên kéo quân địch đến nơi địa thế có lợi mà chiến đấu.
Hai bên đều có kỵ binh là lực lượng chủ lực.
Vùng bán hoang mạc này có nhiều cát ngựa chạy không phải là tốt.
Bên nào tấn công trước sẽ dễ lộ ra sơ hở trước.
Như vậy bên ra tay sau lại là bên có lợi.Quân Thịnh đóng quân ở đây trước lại có lợi thế về mặt thể lực so với liên quân vừa hành quân từ xa đến.
Vũ Bình tướng quân lại kinh nghiệm đầy mình thế nên có bao nhiêu đạo lý xung quanh trận chiến này ông đều nắm vững cả.
Lần trước quân Thịnh ra quân thành công như vậy yếu tố bất ngờ chính là điểm mấu chốt.
Lần này đối phương đã chuẩn bị kỹ cho việc ứng phó với kỵ binh nên Vũ Bình tướng quân quyết định sẽ chiến đấu theo trận pháp chiến kỵ.
Kỵ binh không phải cứ dàn hàng lao như điên về phía địch cứ dũng mãnh là chiến thắng.
Đội kỵ binh này của quân Thịnh có một loại trận pháp kết hợp của cả xạ kỵ và chiến kỵ với nhau để bao vây xé lẻ lực lượng địch mà tiêu diệt đây chính là thời điểm để sử dụng nó.Bên phía liên quân thì có đến 3 loại quân đội khác nhau với cách thức huấn luyện và chiến đấu khác nhau.
Nếu đem đội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-nhat/1392212/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.