Tam Khán Dương thản nhiên xuất hiện ở phía sau đám xạ thủ kia, ôm ngực cười nói: “Lão đại đã nói, thiếu gia Bác gia kiêu căng tự mãn, coi như biết là bẫy cũng tuyệt đối ngoan ngoãn nhảy vào, thực sự mà nói một chút cũng không sai.”
Bác Lam ở phía sau Bùi Diên Lễ tức giận muốn dò đầu ra ngoài, lại bị Bùi Diên Lễ đẩy trở lại, đành phải ở phía sau anh, không cam lòng mà lạnh lùng nói: “Cảnh Hành là có ý gì! Đây chính là thành ý chúng bây đối xử với người hợp tác sao?”
Tam Khán Dương cười: “Đây đáng lẽ là cách chiêu đãi Bác lão gia, chẳng qua đổi thành Bác thiếu gia, vậy thì càng đơn giản hơn rồi.”
Bùi Diên Lễ gầm nhẹ: “Nói trọng tâm!”
Tam Khán Dương nâng hai cánh tay lên, làm động tác đầu hàng trêu tức, nói: “Được rồi, vậy chúng ta liền làm rõ đi.”
Hắn đối với bên cạnh vung tay lên, khoang đỉnh bên trên lập tức truyền xuống âm thanh Cảnh Hành. Nơi đó đã sớm đặt máy phóng đại âm thanh, phát ra hình ảnh âm thanh Cảnh Hành.
“Bác thiếu gia, ngày hôm nay ta mời cậu tới, kỳ thực cũng không có ác ý.”
Bác Lam cười lạnh, nếu phương pháp này cũng coi như không có ác ý, vậy thì cái gì mới được gọi là ác ý?
“Ta chỉ có chút việc muốn hỏi Bác lão đại một câu, các cậu sẽ không để tâm chứ? Không cần sốt ruột ta liền nói đây, gần đây không ít bọn đồng hành của chúng ta đều bị tóm, các cậu biết chưa?”
Bác Lam không biết, bởi vì những chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-sac-chi-thong/306593/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.