Nhìn thấy Đại Hoa cuối cùng cũng biết làm ấm giường, dỗ dành quận chúa vui vẻ, ta mới thấy yên lòng. Cả hai đã trải qua biết bao chuyện, đến cuối cùng mới tu thành chính quả, để ta cũng có thể dỡ xuống gánh nặng trên vai, yên tâm đi xử lý chuyện cửa hàng.
Lại thêm một ngày yên bình trôi qua, túi uyên ương cuối cùng cũng được thêu xong, người phụ trách các cửa hàng cũng nộp sổ sách đã chỉnh sửa xong cho quận chúa, thị vệ cũng thuộc nằm lòng nội quy trong phủ, cũng chẳng còn lý do nào để trừng phạt bọn họ. Hách thị vệ đã lâu không có tin tức lúc này lại đột nhiên gửi thư cho ta.
Ta giao con bồ câu đưa thư cho vú Trương phòng bếp.
Mở lá thư ra, đập vào mắt là những dòng chữ vẫn tròn trịa như ngày nào, như được một khuê nữ viết ra. Bên trên nói về tình hình gần đây của hắn, tái bút còn kèm theo một bài thơ nhỏ. Ừm... đại khái chính là muốn biểu đạt tâm tình mất mác trông mong không gì có thể diễn tả gì đó của hắn.
Kỳ quái, tại sao lại gửi cho ta bài thơ như vậy? Hơn nữa quan hệ của hắn với Tiểu vương gia tốt thế, tại sao không gửi cho Tiểu vương gia?
Đúng rồi, nhất định là do chuyện Định vương phủ hãm hại lúc trước, khiến hắn băn khoăn tự trách, mới không dám có liên lạc. Nhưng hắn rời đi, vương gia mấy ngày qua rất nhớ hắn. Có lần vương gia dự tiệc về uống say khướt, còn rất mất mặt gục đầu xuống bàn gọi tên hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-sat-doi-tuong-la-ho-ly/2331984/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.