Thân xác giống nhau, nhưng không còn là linh hồn quen thuộc.
Trên gương mặt đã thân quen ấy không còn thần sắc mà anh quen thuộc.
Lộ Miểu của anh, đã không thấy đâu nữa rồi.
Như có một con dao đang rạch nát tim anh, máu chảy đầm đìa, đau đớn khó nhịn.
Miểu ngốc à.
Anh nhẹ nhàng dịu dàng gọi cô đầy thân mật, không muốn tin vào sự thật trước mắt.
Nhưng vẫn không có gì xảy ra, cô đã không còn như bình thường, mở to đôi mắt ngây ngô nhìn anh, dùng âm thanh dịu dàng của riêng cô hỏi anh, Sao thế?
Vẻ cười mỉa trong mắt cô càng thêm đậm, nét xem thường bên khóe miệng không hề che giấu.
Thật không ngờ anh lại nhìn trúng đồ rác rưởi kia. Cô khẽ cười, Ngoài việc liên lụy đến người khác, làm gì cũng hỏng, thì đồ bỏ đi kia chẳng đáng sống một xu.
Có cái gì đáng giá để tồn tại chứ? Cô hỏi, nghiêng người nhìn anh, Lại nói, nếu không có tôi, anh đã sớm bỏ mạng rồi, cả con chó ngu xuẩn kia nữa.
Ánh sáng trong mắt Kiều Trạch chợt tắt, trong đầu nhớ lại sự nhiệt tình khác lạ của Lộ Bảo với Lộ Miểu trong lần đầu gặp mặt.
Lúc trước vì để tìm vị trí của Cao Viễn mà anh đã mượn Lộ Bảo từ chỗ phó cục trưởng Lưu tham gia vào đội tìm kiếm, lúc xảy ra vụ nổ không có Lộ Bảo bên cạnh anh, nhưng theo lời phó cục trưởng Lưu kể lại thì, bọn họ có thể thuận lợi tìm đến anh trước khi người của Hoàng Thường đến, ít nhiều nhờ có Lộ Bảo dẫn đường.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-thanh-cua-em-la-the-gioi-cua-anh/425664/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.