Nhan Linh cố gắng vận dụng toàn bộ khả năng ngôn ngữ của mình để hiểu đúng câu nói đó.
Cái gì mà Cục dân chính còn một tiếng nữa là hết giờ làm?
Cái gì mà phải tranh thủ thời gian?
Bây giờ tiến độ xem mắt đã nhanh đến mức này sao? Vừa mới ngồi xuống đã bàn đến những chuyện này rồi.
Ánh mắt cô ngẩn ngơ, muốn nói lại thôi.
Bộ não như bị đơ, sau khi khởi động lại thì lời nói ra lại hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ trong đầu.
“Nhưng mà tôi không mang sổ hộ khẩu.”
“……”
Cô, đang, nói, cái, gì, thế này!
Trần Trạc Thanh rõ ràng cũng không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, trong đôi mắt đen láy hiện lên một chút ý cười, cố ý thuận theo lời cô mà nói: “Bây giờ về lấy vẫn còn kịp.”
“Không phải vậy.”
Nhan Linh ngắt lời anh, buột miệng gọi tên anh: “Trần Trạc Thanh, cậu đang đùa mình đấy à?”
Thời gian dường như ngừng lại trong khoảnh khắc này.
Cùng lúc đó, mọi giác quan của anh đều dừng lại.
Đôi đồng tử của Trần Trạc Thanh khẽ co lại, giọng nói khô khan, chậm rãi thốt ra bốn chữ: “Cậu… nhận ra mình?”
Tuy rằng lúc mới kết bạn WeChat anh đã tự giới thiệu về bản thân. Nhưng khi cô gọi anh là “anh Trần” lúc nãy, anh cứ nghĩ cô đã quên anh từ lâu rồi.
Nhưng cô gọi tên anh quá tự nhiên, dường như cái tên này đã được ghi nhớ rất lâu trong lòng cô vậy.
“Nhận ra.”
Nhan Linh giải thích lý do tại sao cô biết anh: “Chúng ta từng học chung cấp ba.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-vang-ky-uc-nguyet-tam-tinh/2069012/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.