Giọng nói này khí chất ngang tàn này chỉ có thể hắn a. Tống Thiên Nhan chân chó xuống giường cười hề hề đi đến trước mặt hắn, đây là sếp của nàng a, không thể làm hắn mất hứng, nếu không nàng sẽ mất đầu " Chủ thượng ngài đến đây, là đi du hành sao ?"
"Du hành ? Tống Thiên Nhan ngươi ở đây là để làm nhiệm vụ sao ?" Đông Phương Triệt lạnh lùng hỏi, trong mắt tựa tiếu tựa phi.
Nàng nuốt nước miếng, làm nhiệm vụ mà ngày ăn ba bữa đầy đủ, chăn êm nệm ấm, còn có mỹ nam lúc nào cũng xuất hiện, nhiệm vụ này có chúc sung sướng quá rồi, nàng mặt dày nói " Thuộc hạ không thể giết được Bắc Tử Mịch, có điều thuộc hạ đang tìm cách, nên vẫn ẩn thân nơi này"
"Vậy sao?" Hắn không chút nào tin tưởng. Đông Phương Triệt đưa tay kéo nàng lại gần, tay giữ lấy cằm nàng, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Ngươi có gì, mà làm ta lo lắng như vậy" Hắn thì thầm, rõ ràng chỉ là ám vệ, vốn sinh tử không lường trước, hắn đâu cần vì nàng mà chạy tới Bắc Đường.
"Đau, đau" Nàng nghe nhầm à ? Đông Phương Triệt lo lắng cho nàng, sao có thể a. Nam chính truyện ngược làm sao có thể lãng mạn được.
Đông Phương Triệt không buông ra nàng, ngược lại còn giữ chặt hơn "Bắc Vỹ Lăng đã làm gì ngươi"
"Làm gì ? Không làm gì ta a , đối xử ta rất tốt" Đúng là Bắc Vỹ Lăng đối xử nàng rất tốt, cho chỗ ăn chỗ ở, còn có thân phận cao quý.
Đông Phương Triệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-ve-khuynh-quoc/382444/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.