Amrita I Bệnh trầm uất
Tôi thuộc loại thức đêm nên thường chỉ đi ngủ vào lúc tảng sáng và nhất là không bao giờ dậy trước buổi trưa cả. Vậy nên, hôm đó có thể coi là đặc biệt ngoại lệ. Đó là ngày tôi nhận được bưu phẩm đầu tiên của Ryuichiro.
Sáng ấy, thằng em tôi chạy huỳnh huỵch từ đâu đến, bất thình lình mở tung cửa, xộc thẳng vào phòng lay tôi dậy:
- Chị Saku! Dậy! Có bưu phẩm đó!
Tôi uể oải ngồi dậy hỏi:
- Gì thế?
- Có một thùng gửi cho chị. To đùng!
Trông thằng bé hết sức phấn khích, như thể nếu tôi định lờ đi và ngủ tiếp thì nhất định nó sẽ leo ngay lên giường rồi nhảy tưng tưng cho kỳ đến lúc tôi phải dậy mới thôi. Biết không còn cách nào khác, tôi đành ra khỏi giường và xuống tầng dưới. Thằng bé cũng bám theo, như hình với bóng.
Trong bếp mẹ tôi đang ngồi ăn bánh mì. Mùi cà phê thơm lựng.
- Mẹ dậy rồi à?
Tôi hỏi.
- Ừ. Con sao vậy? Dậy sớm thế?!
Mẹ tôi ngạc nhiên.
- Cái thằng quỷ này gọi con dậy đấy chứ! Mào sao hôm nay nó không đi lớp nhỉ?
- Em bị sốt!
Thằng bé ngồi phịch xuống ghế, với tay lấy bánh mì, miệng lầu bầu.
- Thảo nào, cứ rối rít cả lên.
- Con hồi bé cũng thế đấy. Hễ thấy chộn rộn hơn thường ngày, kiểm tra là y như rằng bị sốt.
Mẹ tôi nói.
- Mọi người đâu cả rồi mẹ?
- Vẫn đang ngủ mà.
- Ồ, mới có chín rưỡi nhỉ!
Tôi vừa nói vừa thở dài. Mãi năm giờ sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/amrita/2615664/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.