Bạch Hoa Lan cùng với Thế Lãm và Yến Nhi, Mẫn Cơ dừng bước trước một trang viện đã bỏ hoang lâu ngày.
Bạch Hoa Lan quay lại Yến Nhi và Mẫn Cơ :
- Chúng ta tạm dừng chân ở đây. Trước đây nơi này là Tổng đàn Minh giáo, nhưng khi giáo phái này bị tiệt diệt bởi Thiên giáo thì đã bỏ hoang lâu ngày.
Thế Lãm nhún vai :
- Sao chúng ta không đi tiếp để tại hạ được diện kiến người cần gặp mình.
Yến Nhi cũng chen vào :
- Hoàng các hạ nói đúng đó, Bạch Hoa Lan sử giả sao không đưa chúng tôi đi tiếp.
Mẫn Cơ nghiêm mặt :
- Hoa Lan sứ giả có tâm cơ gì?
Bạch Hoa Lan quay sang Yến Nhi và Mẫn Cơ :
- Nhị vị chưa đạt đến chức phẩm Hoa Lan sứ giả thì không hiểu môn lệ, chúng ta đang đối đầu với Thiên giáo, nên bắt buộc hành sự phải cẩn trọng, huống chi Truy Hình Tướng đã ra mặt phò trợ Giáo chủ Thiên giáo, Bạch Hoa Lan lại càng phải cẩn trọng hơn. Ở đây sẽ có người đưa các vị đi tiếp.
Mẫn Cơ liếc xéo về phía Hoàng Thế Lãm :
- Hoa Lan sứ giả biết Du Môn và Bạch Hoa Lan liên hệ với nhau như thế nào rồi, chẳng lẽ Bạch Hoa Lan cô cô không tin Du Môn nữa sao?
- Tất nhiên là tin, nhưng không thể không cẩn trọng.
Thế Lãm bình thản phủi một chiếc đôn ngồi gác chân chữ ngũ :
- Ái cha, thật là rắc rối. Một bên là Truy Hình Tướng chẳng biết diện mạo ra sao, một đàng là Bạch Hoa Lan với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-cuu-ky/1055437/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.