Lưu Thấm vừa nghe xong lời hán tử nói, trong lòng đã hiểu rõ vài phần:”Thất bại?”
Nàng biết là nhiệm vụ kia.
Hán tử ngượng ngùng cười, gật gật đầu. Bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ được phân phó còn muốn chạy về cầu cứu chủ tử, chuyện như vậy quả thật có chút mất mặt.
Lưu Thấm không nói gì thêm chỉ là chuyển cái bàn nhỏ cho một thị nữ khác liền xoay người đi về phía rừng đào.
Hán tử hiểu ý lập tức đi theo. Dọc theo đường đi, hắn gắt gao để ý dưới chân Lưu Thấm. Bước chân nhìn như bình thường không có gì kì lạ lại tựa hồ như ẩn chứa quy luật đặc biệt, tựa như rừng bích đào kì lạ nơi đây.
Bước chân Lưu Thấm nhẹ nhàng, thoải mái, hô hấp như trước không suy suyển. Mà hán tử theo sau nàng đã sớm đầy đầu mồ hôi, thở hồng hộc, ánh mắt đã nhuốm vài phần mỏi mệt.
Đi suốt khoảng thời gian một nén nhang, tiến vào sâu trong núi, hán tử mới thấy xa xa phía trong rừng đào loáng thoáng xuất hiện mấy thân ảnh.
So với người có dung mạo bình thường bên cạnh hắn, Lưu Thấm, thì mấy nữ tử hoặc đứng hoặc ngồi kia có thể xưng là tuyệt thế mỹ nhân. Thanh thuần, xinh đẹp, hào phóng, mỗi người một vẻ, mà tất cả đều là thị nữ của chủ tử nhà hắn. Nhưng là hán tử biết, người vô cùng bình thường bên cạnh mình mới có thể chân chính xưng là thị nữ thân thiết nhất bên người chủ tử.
Lại đi thêm một đoạn, hán tử mới thấy được một thân ảnh thấp thoáng giữa tầng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-de/2297358/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.