Editor: Cà Na
Văn Trạch sững sờ mà nhìn bé con đang ôm chân mình này.
Chỉ cao hơn đầu gối cậu một chút, mặt trắng nõn non nớt, giống như một nắm cơm nếp tinh xảo, đến cả giọng nói cũng là mềm mại kéo dài, làm cho Văn Trạch nhịn không được muốn ôm cô bé lên, dịu dàng dỗ dành cô bé vui vẻ.
Nếu không phải Văn Trạch rất chắc chắn ba mẹ chỉ sinh mỗi mình cậu thì thiếu chút nữa cậu tự nghĩ rằng đây thật sự là em gái của mình.
Cậu bình tĩnh lại: “Em gái nhỏ...”
Đoàn Đoàn vừa nghe thế, sắc mặt càng thêm tủi thân: “Anh Niên Niên, có phải anh không tin em không?”
Văn Trạch sững sờ.
Niên Niên là biệt danh của cậu, ngoại trừ người nhà thì không có ai biết, lẽ nào...
Không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, Đoàn Đoàn lại nắm góc áo của cậu kéo kéo: “Anh ơi, Đoàn Đoàn đói bụng quá.”
Văn Trạch nghe vậy thì dẹp hết những suy nghĩ khác trong đầu qua một bên, hỏi đội viên khác: “Ai có đồ ăn gì không?”
Lúc này, một nữ sinh ở trong đám đông ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đàn anh, em có bánh quy.”
Văn Trạch nhận bánh quy từ trong tay của nữ sinh đó, nói một tiếng “cảm ơn”, trên mặt nữ sinh hơi đỏ bừng vì ngại ngùng nhưng vẫn không nhịn được nói: “Đàn anh, em gái của anh đáng yêu quá.”
Văn Trạch: “...”
Cậu còn chưa xác định được cô bé này có phải là em gái của mình nữa không đây!
Đoàn Đoàn nhìn chị gái tốt bụng cho mình bánh quy này, ngẩng đầu, ngọt ngào nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-het-gioi-giai-tri/238678/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.