Hạ Lâm gật đầu, đứng dậy mời anh ngồi. Cánh cửa phòng được đóng lại, chỉ còn hai người. Không gian riêng tư vừa đủ để cái "công tắc" ở Giang Thượng chuyển đổi. Ánh mắt anh không còn lạnh lùng, mà mang theo ý cười cùng vẻ mệt mỏi.
" Báo cáo kinh phí của chúng ta..." Anh bắt đầu, rồi đột ngột hạ giọng thì thầm, " ...những đêm làm việc ngoài giờ, hiệu suất có vẻ rất tốt nhỉ?"
Mặt Hạ Lâm đỏ bừng lên. Cái đồ này! " Giang Trưởng khoa," Cô đáp lại, giọng vẫn giữ sự chuyên nghiệp nhưng có chút run rẩy, " tôi nghĩ anh nên tập trung vào chất lượng hơn là số lượng. Hiệu suất cao chưa chắc đã mang lại kết quả bền vững."
Anh dựa người vào ghế, bật cười khẽ. " Oh? Vậy thì đêm nay, liệu chuyên viên Hạ Lâm có thể giúp tôi... nâng cao chất lượng không?" Ánh mắt anh lướt dọc cơ thể cô, đầy ẩn ý.
Hạ Lâm hắng giọng, cầm tập tài liệu trên bàn lên. " Tôi nghĩ chúng ta nên tập trung vào công việc trước. Báo cáo này cần phải hoàn thành sớm." Cô trả lời, tránh ánh mắt anh, nhưng trong lòng lại có cảm giác hơi rung động và một chút... chờ đợi? "Mình điên rồi sao?"
Tối hôm đó, họ chọn một nhà hàng khá kín đáo để ăn tối. Ngồi đối diện nhau, không còn những ánh mắt dò xét hay lời nói bóng gió.
" Bố mẹ anh lại hỏi chuyện có cháu." Giang Thượng nói, tay khuấy nhẹ ly nước. " Áp lực thật."
Hạ Lâm gật đầu đồng cảm. " Mẹ em cũng vừa gọi. Có lẽ chúng ta không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-hon-bac-si-truong-khoa-phuc-hac/2754211/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.