" Lần này... nghiêm trọng hơn." Hạ Lâm đáp, nhìn anh. " Nếu không có cuộc hôn nhân này, không có bí mật này, anh đã không phải đối mặt với những rắc rối thế này ở bệnh viện. Sự nghiệp của anh..."
Giang Thượng ngắt lời cô, giọng anh kiên quyết, không một chút do dự. " Anh chưa bao giờ hối hận vì cưới em, Hạ Lâm." Anh nắm lấy tay cô, siết nhẹ. " Việc duy nhất anh hối hận..." Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sâu thẳm chứa đựng tình cảm chân thành và mạnh mẽ, thứ mà anh đã giấu kín hoặc chỉ bộc lộ một cách phúc hắc bấy lâu nay. " ...là không thể công khai cho mọi người biết em là vợ anh sớm hơn."
Lời nói đó như một dòng suối ấm chảy qua trái tim Hạ Lâm. Bao nhiêu lo lắng, bất an, giằng xé bấy lâu dường như tan biến hết. Anh... không hối hận. Anh muốn công khai?
Mắt cô ngấn lệ, cô mỉm cười. Nụ cười chân thành nhất từ trước đến giờ.
" Giang Thượng..."
" Em không cần nói gì cả." Anh khẽ nói, ôm cô vào lòng. Anh cảm nhận rõ ràng cơ thể cô run rẩy trong vòng tay mình, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì xúc động.
Họ ôm nhau thật lâu. Cơn bão dư luận vẫn còn ngoài kia, sự nghiệp của họ vẫn có thể gặp sóng gió, gia đình hai bên vẫn chưa biết toàn bộ sự thật về cuộc 'ẩn hôn' này. Nhưng trong khoảnh khắc đó, mọi thứ khác dường như không còn quan trọng. Cái ôm này, lời nói này, sự chân thành này... Nó đã biến cuộc hôn nhân 'hợp đồng'
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-hon-bac-si-truong-khoa-phuc-hac/2754226/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.