Cố Vi Vi nghi ngờ là do anh làm, nhưng không có bằng chứng.
Phó Thời Khâm biết là anh mình, nhưng lại không dám nói ra.
Lớp học toán không mở, Phó Hàn Tranh đã có được điều anh muốn, chính là tiếp tục làm gia sư toán cho cô.
Mỗi ngày đi học về, cô đều tự ôn các môn khác, hoặc tận dụng thời gian rảnh rỗi của Phó Hàn Tranh để dạy toán cho cô. Nửa tháng nhanh chóng trôi qua.
Buổi chiều tan học, Kỷ Trình chạy tới ôm lấy cánh tay cô.
"Đại thần, tuần sau mình sẽ có một kỳ thi nghệ thuật, cậu phải cứu mình."
"Ừm, để xem cậu luyện tập như thế nào." Cố Vi Vi gật đầu và cùng cô đến gặp Lạc Thiên Thiên hội họp.
Hai người họ đã chơi tất cả năm giai điệu để được kiểm tra tại chỗ trong bài kiểm tra nghệ thuật. Lạc Thiên Thiên không có vấn đề gì, nhưng Kỷ Trình chưa nắm vững nhịp điệu.
Cô biểu diễn từng nhịp điệu cho Kỷ Trình xem, cô nàng mới miễn cưỡng tập một lần.
Mãi tới tám giờ tối, cô và Kỷ Trình mới cùng nhau rời khỏi nhà họ Lạc.
"Đại thần, nói thật, cậu sống với một người đàn ông đẹp trai như Phó Hàn Tranh, cậu thật sự không muốn nói gì sao?"
"Cậu có ý gì?" Cố Vi Vi giả ngu.
"Mình đã chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ về anh ấy." Kỷ Trình hào hứng nói, "Có bao nhiêu phụ nữ ở Trung Quốc muốn ngủ trên giường của anh ấy, với vẻ bề ngoài và thân hình của anh ấy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-hon-ngot-sung-dai-tai-phiet-tieu-kieu-the/1490393/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.