[ Tiết ]
Ta không có tên.
Vì sao?
Không vì điều gì cả, đơn giản là không cần thiết mà thôi.
Ai sẽ vì tên của tiểu quan mà dừng chân, ai sẽ vì tên của tiểu quan mà bố thí quan tâm dư thừa.
Những điều này ta đã biết ngay khi còn nhỏ, nếu không phải của mình, đừng cưỡng cầu làm gì, cưỡng cầu chỉ biết mất đi những thứ vốn dĩ có thể đạt được.
Khi còn bé nhìn thấy người khác có cha, có mẹ, nhưng ta lại không có, cho nên ta ước, ước có một người mẹ đến thương ta, một người cha đến bảo hộ ta.
Lúc ấy, cữu cữu nói sẽ có thôi.
Cho nên ta vui vẻ chờ, chờ người mẹ kia, chờ người cha đó.
Chờ đến một tờ giấy bán mình, một thân phận suốt đời không thể chạy thoát —— tiểu quan, một kẻ ngay cả kỹ nữ cũng không bằng!
Ta không đẹp, ngũ quan không tinh xảo, cho nên Thanh Việt không muốn để ta trở thành hồng tiểu quan, hắn chỉ để ta theo hắn học khiêu vũ, đánh đàn, hát hò.
Hồng tiểu quan: Là những tiểu quan có thể tiếp khách, lên giường với khách.
Thanh Việt là chủ nhân của “Khanh quán”, cũng là người mua ta.
Kỳ thực ta không thích đánh đàn, đó là chuyện làm của tiểu cô nương, ta thích thổi tiêu hơn, thế nhưng sau khi Thanh Việt gọi ta thổi tiêu cho khách, ta liền không thổi nữa, bởi vì đó làm ta buồn nôn!
Năm ấy, ta tám tuổi.
Vũ Nô, cái tên đầu tiên của ta được người khác biết đến.
Ta không biết ta có vận may thế nào, chỉ biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-khong-sao-ca/243020/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.