Làn gió lạnh từ cửa hang bay vào khiến ngọn lửa bị lay chuyển. Tưởng như hơi thở của thiên nhiên muốn dập tắt thứ ánh sáng ấm áp duy nhất tồn tại ở nơi lạnh lẽo này.
Ngọn lửa nhỏ dần và muốn tắt, cũng là lúc hai người ở trong hang động đã khép mi, sắp bắt đầu giấc ngủ của mình.
"Viu.... Viu.... " Tiếng gió nhè nhẹ thổi qua hai 'con sâu' đang cuộn mình. Nơi đây vô cùng yên tĩnh, có thể nghe được tiếng gió thổi bên tai, có thể nghe cả tiếng lá cây xào xạc do bị tác động từ hơi lạnh của thiên nhiên. Yên tĩnh đến đáng sợ.
Từ khi ngọn lửa tắt, hai người trong hang không còn cảm nhận được hơi ấm, họ lại bắt đầu mở mắt nhìn nhau như thể sợ rằng đối phương sẽ biến mất hay xảy ra chuyện.
"AAAAAAAAAAAAAA!" Tiếng hét từ đâu vọng tới làm vang động núi rừng. Chính là tiếng thét thống khổ của một người con gái.
Phùng Kiên và Phiên Linh vùng dậy, cố gắng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Nhưng đáp lại sự kiên nhẫn của họ là tiếng lá cây cùng với tiếng gió bên ngoài hang. Tiếng hét thảm thiết lúc nãy rõ ràng không phải là ảo giác, nó hoàn toàn chân thật.
Cơ thể mảnh mai của Phiên Linh rời khỏi chiếc túi ngủ được lót một đống áo ấm. Cô chạy ra đứng ngoài cửa hang.
Nghe thấy tiếng rên đau đớn nho nhỏ của người con gái vọng lại, thân hình đen tuyền nhanh nhẹn rời khỏi hang. Đôi chân dài dẫm lên những chiếc lá khô phủ trên đất, tạo ra những tiếng "soạt soạt" dồn dập, không đều.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-ky-quy-hau-ii/287380/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.