Chị ba tặng hai cục đá hình con heo là có thể khiến em trai chủ động hôn mấy cái?
Thói đời đổi thay...
Vương Oánh Oánh nhéo nhẹ khuôn mặt của em trai, cười không khép được miệng.
Dường như nghĩ tới cái gì, Tiểu Kha vội vã chạy lên lầu.
Không bao lâu sau, cậu nhóc cầm một khối ngọc bội màu lam chạy xuống bên cạnh mọi người.
“Chị ơi, đây là quà Tiểu Kha tặng cho chị, chị nhớ luôn luôn đeo trên người nhé.”
Vương Oánh Oánh vô cùng kinh ngạc, nhận lấy ngọc bội, đặt trên đầu ngón †ay vuốt ve, trong lòng càng vô cùng cảm động.
Em trai trông rất đáng yêu thì thôi, thế mà còn hiểu chuyện như vậy, ngoan quá đi thôi.
Cuối cùng, hai pho tượng bị đặt ở cửa biệt thự, vừa lúc bên trái bên phải mỗi bên có một cái.
Chỉ là nhìn qua có hơi kỳ quái.
Tới bữa cơm chiều, người một nhà ngồi quây quần trên bàn cơm trò chuyện với nhau vui vẻ, hòa thuận.
Trần Tuệ ngồi ở bên cạnh con trai, không ngừng gắp đồ ăn vào trong bát cậu bé, miệng Tiểu Kha bị nhét đầy, phình ra như một chú hamster nhỏ.
Lúc này, Vương Tư Kỳ báo thân phận người tu tiên của em trai cho Vương Oánh Oánh biết.
Thuận tiện còn giải thích về kỹ năng đặc biệt của em trai cho cô ấy nghe.
Nghe tới chuyện em trai có thể bay lên trời, Vương Oánh Oánh phụt cười một tiếng, cả người run lẩy bẩy.
“Em bảy, có phải em ngủ mơ chưa tỉnh không vậy?”
“Cậu nhóc sáu tuổi biết bay vậy thì con chó trong nhà mình cũng thành tinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-may-tu-tien/781690/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.