"Rốt cuộc thì cậu đang muốn làm gì?" Tiểu Kha trông mong nhìn ông lão mặc áo trắng.
"Tôi muốn thêm 100 phần gà rán, 100 phần Coca, giống như lần trước là được rồi." "Mẹ kiếp!?"
Những người có mặt ở đây đều tuôn ra lời lẽ th ô tục, họ vốn dĩ không thể hiểu nổi cậu đang nghĩ gì.
"Đúng rồi, tôi còn muốn thêm 100 phần hamburger."
"Ừm... Thêm một vài miếng khoai tây chiên thì càng tốt."
"Mẹ kiếp!?"
Bộ Kinh Thiên chập chạm định thần, cơ thể ông ta run nhè nhẹ vì tức giận. Ông ta nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
"Cậu phá hủy tòa nhà của nhà họ Vương tôi chỉ vì một ít thức ăn sao?” "Đúng vậy."
Tiểu Kha mím môi, nhỏ giọng tự nhủ.
"Nếu đến một nơi hoang dã để sinh tồn thì cần phải dự trữ một chút thức ăn." "Nếu như mình không tìm thấy đồ ăn, chị gái sẽ phải nhịn đói~"
"Mình đúng là một đứa trẻ thông minh."
Bộ Kinh Thiên đạp một cước lên mái ngói của biệt thự, dựng râu trợn mắt nói: "Cậu coi nhà họ Vương tôi là một cái hồ ước nguyện sao!”
"Nếu như muốn những thứ này thì cậu không biết đường mở miệng nói chuyện sao?"
"Chỉ riêng chỉ phí để xây dựng một tòa nhà cũng đã đủ để cho cậu ăn mười vạn con gà rồi"
Hai mắt ông ta trở nên đen xì vì tức giận, ông ta gần như ngất đi.
Trên mặt của cao thủ tông sư ở xung quanh đó cũng xuất hiện vài vạch đen, họ không biết nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào.
"Tôi sợ sẽ không tìm thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-may-tu-tien/781747/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.