Trên bàn cơm, Tiểu Kha một tay cầm đùi gà nóng hổi, một tay bưng bát canh Sườn.
Vương Anh thấy em trai ăn miệng bóng nhẫy dầu mỡ, rút khăn giấy ra lau cho cậu.
Tiểu Kha vừa ăn ngấu nghiến vừa nghĩ thầm:. Truyện Linh Dị
Tu tiên giả không cần ăn cơm, đồ ngon như vậy mà không ăn thì sống còn gì thú vị nữa?
Vương Tư Kỳ gắp một chiếc đùi gà bỏ vào bát cậu, rồi gắp một chiếc khác để trước mặt Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc: Ăn thôi!
Cả nhà vui vẻ hòa thuận. Thỉnh thoảng Vương Anh lại nhìn về phía em trai, khóe miệng vụng trộm cong lên.
Ăn cơm xong, Vương Anh nhớ em bảy kể lúc phát hiện ra cô ấy, xung quanh còn có kẻ địch bị trọng thương.
Vậy là mọi người do Vương Anh dẫn đầu lại chạy tới nhà tù của căn cứ. Lúc ở trên xe, Vương Anh thắc mắc hỏi Tiểu Kha:
“Em trai, có phải em đánh người ta bị thương không?”
“Trẻ con không được đánh nhau. Sau này không được ra tay đánh người...” Nghe chị hai lải nhải, Tiểu Kha ai oán liếc nhìn Tiểu Hắc.
Vương Nhạc Nhạc cũng không nhịn được hỏi em trai.
“Tiểu Kha, em biết bay à?”
Câu này quả là hỏi khó Tiểu Kha. Cậu biết ngự kiếm để bay nhưng không thể bay mà không cần gì cả, chuyện đó phải tới Ngưng Nguyên Cảnh mới có thể.
Cậu lắc đầu, nói cho chị gái biết mình không biết bay, phải dùng cách đặc biệt mới bay được.
Vương Nhạc Hạo chuyển động con mắt, trong đầu nhớ lại cảnh ở chiến trường.
Con trai ông là cảnh giới võ đạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-may-tu-tien/781787/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.