Đến chuồng chó bên cạnh ghế salon, nó tò mò nhìn mọi người.
"Sao… sao vậy, tại sao lại nhìn con như thế?"
Tiểu Kha yếu ớt lên tiếng, có vẻ bối rối.
Mọi người thu hồi ánh mắt về, nhìn nhau rồi gật đầu thật mạnh, dường như đã đưa ra quyết định gì đó quan trọng.
Nằm bên chuồng chó, Tiểu Hắc mơ hồ nhìn mọi người trên ghế.
Tiểu Hắc: Khoan đã, mấy người còn biết giao tiếp bằng ánh mắt à?
Tắt chế độ chiếu màn hình, Vương Tư Kỳ lại lấy lại nụ cười ngọt ngào.
"Em trai, ngày mai sẽ có rất nhiều thứ chơi vui và cả đồ ăn ngon đang chờ em đấy."
Tiểu Kha phấn khích chớp chớp mắt, vui vẻ ôm chầm lấy chị gái.
"Chị bảy tốt quá!"
Tiểu Kha tươi cười toe toét, cười ngoác miệng không khép lại được.
"Đúng rồi, giấy mời của em có ba suất, em dành một suất cho bạn thân, hai suất còn lại cho chị tư và chị bảy."
Nói xong, cậu đặc biệt nhắc chị gái nhớ phải đón bạn cậu cùng đi.
Vương Văn Nhã và Vương Tư Kỳ kẹp Tiểu Kha vào giữa, cười tủm tỉm nói:
"Uầy, em trai biết thương chị rồi đấy."
Rồi hai chị gái hôn lên hai má Tiểu Kha một cái.
Làm Tiểu Kha xấu hổ đỏ bừng khuôn mặt phúng phính, đôi má ửng hồng giống như có thể vắt ra nước vậy.
Nhưng nhìn sang phía cha mẹ, Tiểu Kha lại cảm thấy hao tâm tổn trí.
Trần Tuệ mỉm cười xinh đẹp, nhẹ giọng nói:
"Con trai à, đừng lo cho cha mẹ, cha mẹ cũng có giấy mời rồi."
"Hả?"
Tiểu Kha hoàn toàn mờ mịt, tại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-may-tu-tien/781923/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.