Đối mặt với uy hiếp của Ninh Chiết, sắc mặt Thạch Viễn nhất thời trở nên vô cùng khó coi.
Hắn luôn đe dọa người khác.
Khi nào thì đến lượt người khác đe dọa hắn?
“Muốn tiền đúng không?”
Thạch Viễn hung tợn nhìn chằm chằm Ninh Chiết "Ông đây không có tiền! Muốn tiền, để tao gọi ông già tao tới, mày có gan thì đi đòi ông già tao ấy!”
"Mày định lấy cha mày đè đầu tao à?" Ninh Chiết trên mặt tối sầm "Tao nói cho mày biết, hôm nay kể cả Thiên Vương lão tử hạ phàm, mày cũng phải ói tiền ra cho tao!"
“Được, mày con mẹ nó có dũng khí!"
Thạch Viễn nghiến răng nghiến lợi găm nhẹ một câu, lập tức lấy điện thoại di động ra.
“Gì? Mày gọi người đúng không?” Bạch Phi cũng lấy điện thoại di động ra: “Mỗi minh mày biết gọi người hay gì? Mày nghĩ tao ở đây làm cảnh à?”
Nói xong, hai người liền tự mình bất đầu gọi điện thoại cho cha già ở nhà, điều động đám đàn em.
Ninh Chiết tỏ vẻ không sao hết.
Mặc kệ bọn họ gọi bao nhiêu người đi nữa, mục tiêu của anh vẫn chỉ có tiền!
Ba mươi triệu, một cắc cũng không thể thiếu!
Đợi Bạch Phi nói chuyện điện thoại xong, Ninh Chiết không khỏi nhìn Bạch Phi phàn nàn: "Tôi còn tưởng rằng mấy chục triệu ở trong mắt người như các anh giống như mưa bụi! Sao mà dòm thắng họ Thạch kia áp lực dữ vậy!"
Bạch Phi nghe Ninh Chiết nói xong thì có hơi cạn lời: "Anh ơi, bộ anh nghĩ trung bình nhà bọn em, nhà nào nhà nấy tài sản cũng hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-mon-thieu-chu/34439/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.