Hắn là thiếu máu lên não chậm tiêu, hay là do Ninh Chiết anh đánh hẳn quá nhẹ?
Thật sự cho rằng anh không dám ở trước mặt Hạ Cảnh Thái, túm hẳn đánh lần nữa sao?
“Được rồi, đừng tức giận như vậy”
Hạ Cảnh Thái lần nữa mở miệng ngăn cản, lại hướng Tân Trang nói: "Tần tiểu tử, xúc loạn vào mộ, phần người đã khuất, cậu cho dù không sợ bị người ta đánh một trận nữa nhưng chẳng lẽ cũng không sợ bị bắt giam à?"
Tần Trang biến sắc, nghiến răng nghiến lợi hỏi “Hạ viện trưởng, ông là muốn giúp bọn họ đúng không?"
Hạ Cảnh Thái lắc đầu cười: "Ông già này sao lại giúp bọn nó? Ông già đây là tốt bụng nhắc nhớ cậu, miễn cho cậu nhất thời xúc động dẫn đến bị tạm giam”
“Không phiền lão phí tâm!"
Tần Trang hừ lạnh một tiếng, không chút nao núng nói: "Mảnh đất này Tần gia đã mua lại, là bọn họ đang chiếm dụng đất của tôi! Cảnh sát tới đây càng tốt, có thể giúp tôi tống cổ bọn họ đi đấy!"
Nghe Tần Trang nói vậy, trong lòng Tô Thanh Y nhất thời hoảng hốt.
Những gì Tân Trang nói là sự thật.
Bọn họ tuy rằng đem lão thái thái chôn ở đây, nhưng mảnh đất này cũng không thuộc về bọn họ, bọn họ không có quyền sử dụng dù chỉ là một tấc đất ở đây!
Cho dù cảnh sát đến, cũng sẽ không ngăn cản Tần Trang, ngược lại còn có thể quy chụp cho họ rất nhiều tội danh trái phép, tống cổ bọn họ đïi!
Ninh Chiết cũng không thể nào vô lý đến mức người của cảnh sát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-mon-thieu-chu/34480/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.