Từ rất xa đã nhìn thấy thân ảnh đang ngồi trong lương đình, Tiểu Thái cước bộ nhanh hơn.
“Tiểu thư, nô tỳ ở khắp nơi tìm người, trời lạnh như thế sao người không ở trong phòng nghỉ ngơi a?”
Thân ảnh đang nhìn xa xa ngẩn người chậm rãi quay lại, trên khuôn mặt xinh đẹp nổi lên một chút đạm cười, “Luôn luôn ngồi một góc trong phòng sẽ buồn đến mức sinh bệnh mất.”
“Các tiểu thư khác trong phủ mỗi ngày đều ở trong phòng cũng không có ai buồn chán sinh bệnh a.”
“Hôm nay ngươi nói nhiều thật.”
“Hảo tiểu thư của ta, nô tỳ thế nhưng đã hơn nửa năm không gặp tiểu thư, nay nhìn thấy người tự nhiên liền nói nhiều hơn thôi.”
“Ngươi còn để ý chuyện đó.” Nàng trừng mắt nhìn Tiểu Thái.
“Nô tỳ vốn còn có để ý.” Tiểu nha đầu tự phụ còn ra vẻ dương dương tự đắc.
Tiểu Thái đánh giá vẻ mặt của chủ tử, thử hỏi:“Tiểu thư, ngươi có vẻ có tâm sự nga?”
Nàng cười cười, không nói, chính là thân thủ long long nghịch áo choàng.
Chủ tớ hai người chậm rãi trở về, mới đi được một bước qua hành lang, đang muốn rẽ thì một tiếng rống to từ đằng sau đột nhiên truyền đến.
“Tịch Tử Yên, cái xú nha đầu nhà người, đứng lại cho ta!”
“Tiểu thư …” Tiểu nha đầu kéo dài thanh âm, ánh mắt đồng tình nhìn chủ tử.
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng không nói lời nào bước tới trước mặt nam tử trung niên.
“Cha, ta lại làm sao vậy?”
“Ngươi dựa vào cái gì mà một hồi đến liền đem toàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-nhan-qua-vo-lai/607887/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.