“Thiếu gia, có thể mời ngươi nhường đường một chút không?”
Thanh âm tuy thập phần khách khí nhưng ngữ khí lại vạn phần kiên quyết, tựa hồ biểu thị nếu người mình yêu cầu không đáp ứng theo lời nói, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Lời nói làm cho người đang dang hai tay chắn giữa hành lang gấp khúc xoay người lại, ánh mắt khinh chọn, còn có vài tia hứng thúc nhìn nha hoàn của mình, “Nếu ta không tránh thì sao?”
Nha hoàn đang cầm một đống sổ sách thật dày, mắt đẹp cụp xuống, âm thầm lẩm bẩm một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng tên chủ tử của mình, “Ta liền đem sổ sách này chuyển đén phòng bếp vậy.”
“Phòng bếp?”
Nha hoàn kia còn thật sự gật đầu,“ Đúng nha, phòng bếp gần đây giống như là không có củi đốt a.”
“Ngươi muốn dùng sổ sách nấu cơm?”
“Không được sao?”
Nhìn đôi mắt trong suốt như nước của nàng, sóng mắt đang thẳng tắp hướng đến chính mình ý đồ khiêu khích rất rõ ràng, Thu Li Phong mím môi, không tình nguyện lùi ra sau hai bước.
“Cám ơn thiếu gia.” Nàng đi qua mặt hắn xong, còn dừng lại quay đầu, “Hiện tại ngươi có thể tiếp tục đứng chắn ngang ở đó rồi, nô tỳ cam đoan hôm nay cũng không có việc gì phải đi qua nơi này nữa.”
Tịch Tử Yên đi khỏi hồi lâu, Thu Li Phong vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, nghĩ đến màn đáp lễ của nha hoàn vừa rồi, khoé miệng chậm rãi giơ lên, càng dương càng cao, rốt cục không thể ngăn chặn cười ra tiếng. Nàng quả thật càng ngày lại càng đáng yêu!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-nhan-qua-vo-lai/607892/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.