Thức ăn lười biếng Rất thích, rất thích lẩu. Không phải đau đầu chọn ăn đồ xào, đồ chiên hay đồ nướng, chỉ cần nghĩ tới các loại rau và thịt yêu thích của mình xếp đầy một bàn là đã có thể vui vẻ ăn uống rồi.
Hồi đi thi năng khiếu thời cấp ba, thức ăn ở khu phố làng đại học vừa nhiều vừa rẻ đến mức lạ lùng, nhiều đến nỗi có thể thỏa mãn được khẩu vị trẻ trung và mạnh mẽ của chúng ta. Tôi thích ăn ở quán lẩu của một cặp vợ chồng trẻ, gọi một nồi lẩu thịt bò chỉ mất 18 tệ, thêm một phần rau và bánh đa. Nồi lẩu nho nhỏ bên trên ngọn lửa bếp cồn hơi sóng sánh, nước dùng thịt bò đỏ rực nhanh chóng sôi sùng sục, rau và bánh đa trong nồi cũng nhanh chóng bị tranh giành. Tôi và bạn trai đang ở Trường Sa lạnh lẽo ẩm ướt, ăn lẩu xong mặt mũi cả hai đều đỏ bừng bừng, sau đó cùng nắm tay nhau chầm chậm bước về chỗ tôi ở. Anh ấy ghì chặt tôi vào ngực còn thoang thoảng mùi lẩu, hôn lên trán tôi, tôi lại hỏi, ngày mai anh vẫn yêu những lời nói ngốc nghếch của em chứ?
Khu đại học ở Trùng Khánh được mệnh danh là thành phố lẩu. Người Trùng Khánh trâu bò ở chỗ bọn họ có thể mang hết tất cả các loại nguyên liệu nấu ăn mà bạn không thể tưởng tượng nổi để nhúng lẩu, món chỉ nhìn thôi là đủ nhất chính là cạnh răng lợn, hay còn gọi là lợi lợn. Cuộn lại nhúng vào, chấm vào đĩa nước chấm, cắn nhanh một miếng ngay lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-no-moi-co-suc-yeu-duong/2233063/chuong-4-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.