Người lạ à? Triệu Diễm vốn muốn hỏi lại, nhưng nhìn thấy người và chó đấu qua đấu lại, anh quyết định, ngay lúc này nên biết làm anh hùng thức thời. Anh gãi gãi mũi nói: “Gần đây tập đoàn Long Ưng ở Đài Bắc có phái một vài nhóm người đến điều tra các bãi chăn thả quanh đây, cho nên có rất nhiều người lạ, em đi đâu cũng phải chú ý cẩn thận.” Nói xong, anh bỏ của chạy lấy người để cho họ tự giải quyết “ân oán” với nhau.
“Tập đoàn Long Ưng à? Anh Diễm xấu xa, sao không nói sớm chứ!”
“Cô sao lại quay về nữa?” Một giọng nói hơi khàn khàn vang lên, qua giọng nói cũng có thể thấy thái độ của người này rất mất lịch sự.
Tiểu Đại hai tay chống nạnh, quần bò của cô ta siêu ngắn khoe da khoe thịt, dáng vẻ lại vô cùng diêm dúa phong tình. Cô ta dùng ánh mắt sắc như dao nhìn Tôn Phật Nhi. Nghe nói cha cô ta là tộc trưởng, cô ta lại xinh đẹp phóng khoáng, có thể nói trong mười dặm xung quanh đây, các thanh niên trai tráng luôn coi cô ta là nữ hoàng. Dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của cô ta từ xưa đến nay vẫn thế, nhưng chính sự hằn học của cô ta lại khiến Tôn Phật Nhi cảm thấy danh hiệu đó thật là đáng ghê tởm.
“Nơi này là nhà của tôi, tại sao tôi lại không thể về?” Đối với những lời khiêu khích của cô ta thường thì Tôn Phật Nhi sẽ mặc kệ, nhưng mà thái độ của cô ta thực khiến người ta mất hứng.
“Nhà họ Triệu chỉ là nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-sung-cua-hoang-de/1980534/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.