Sau khi Tô Nguyệt Trân bị sát hại, Nhiễm Cấm bị nhốt ở bệnh viện Bắc Xuyên hai năm, mãi cho đến khi bệnh tình Đại Nhiễm lần nữa chuyển nặng, Hạ Chi mới đón nàng về Nhiễm gia, về ngôi nhà rộng lớn kia.
Đó là lần đầu tiên nàng thấy một toà nhà lớn như vậy và người gọi là cha mẹ lại lạnh lẽo đến thế.
Chuyện sau đó Trì Ngộ cũng biết, Nhiễm Cấm dùng trăm phương ngàn kế để sống sót, cuối cùng thoát khỏi ngôi to nhà lớn kia.
Tô Nguyệt Trân đã đóng băng con chip trong cánh tay nàng, nhưng nàng dần nhận ra mình khác với những người khác.
Con chip này là bằng chứng của sự khác biệt.
Nhiễm Cấm không khỏi tự hỏi bản thân: Có phải vì nó mà mẹ mình biến mất không?
Một đêm mưa, nàng nhặt được một con dao, con dao cắt lên cánh tay nàng, cố gắng lấy con chip trong đó ra.
Không sợ đau, nàng chỉ muốn làm một người bình thường.
Không may là con chip kia giống như được gắn chết vào xương, dù là dùng biện pháp nào, suýt chút nữa tàn phế luôn cả cánh tay phải, cũng không cách nào tách rời con chip ra khỏi cánh tay.
Con chip bị ngủ đông cứ như vậy mà đi theo nàng, giống như những hồi ức về Tô Nguyệt Trân.
Nàng không nhớ rõ lắm những chuyện xảy ra trong quãng thời gian rất dài sau đó, chỉ nhớ vào thời điểm rời khỏi Nhiễm gia, một thân một mình không có hộ khẩu, tuổi nhỏ, lại vì không để bị phát hiện nên chỉ có thể trốn trốn tránh tránh, rày đây mai đó, làm những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-sung-cua-tao-hoa/2563817/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.