“Tâm Niệm, xin em đó nói cho anh biết đi, nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Phương Vũ Thành nắm lấy bả vai của cô, khàn giọng hỏi.
Điền Tâm Niệm không rõ tại sao anh lại có vẻ mặt thống khổ như vậy, là vì cô sao? Làm sao có thể, người anh yêu là Cổ Nhã Ngôn mà, nếu không sao anh lại đính hôn với cô ta.
Tại sao anh lại hỏi như thế, cô phải nói như thế nào đây, chẳng lẽ nói, cô nhận được tin nhắn mạo danh của anh, mà cô lại coi Ân Diệc Phong trở thành anh nên mới có một đêm hoang đường như vậy sao? Cô nói không nên lời!
“Đã cho anh thấy được dáng vẻ đó rồi.” Điền Tâm Niệm cô giữ nước mắt đừng rơi, có chút khó khăn cười, “Xin lỗi, lớp trưởng, em làm anh thất vọng rồi, em là người con gái như vậy, không biết liêm sỉ…”
“Không! Không đúng!” Mày Phương Vũ Thành nhíu lại, dùng sức nắm chặt bả vai của cô lớn tiếng nói, “Anh không cho phép em nói mình như vậy, Tâm Niệm, em rõ ràng không phải loại người như vậy, có phải em bị ức hiếp, nói lớp trưởng nghe đi, lớp trưởng sẽ thay em ra mặt có được không?” Phương Vũ Thành dịu dàng che chở như một thanh kiếm sắc bén cắm vào tim cô, nếu như anh lớn tiếng mắng chửi cô còn làm cô thấy dễ chịu một ít, nhưng tại sao anh lại lựa chọn tin tưởng cô, tại sao! Loại đau khổ không thể nói được làm cho cô không có cách nào tiếp thụ được!
“Ngoan, đừng khóc, Tâm Niệm đừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-thieu-dung-qua-vo-si/2080647/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.