Qua phút giây kinh hoàng, Vương Bán Hiệp hét to một tiếng, vung hai cánh tay lên, nhưng bắt gặp ánh mắt sáng như điện của Châu Phương, lão sửng sốt thêm một lần nữa, hai cánh tay dừng lại nơi khoảng không, chẳng đánh tới mà cũng chẳng hạ xuống.
Châu Phương lạnh lùng thốt :
- Nể mặt sư phó ngươi, ta tha chết cho đó! Cút ngay!
Gương mặt Vương Bán Hiệp nhợt nhạt như màu đất, lão lùi lại một bước, rồi một bước nữa, bất thình lình xoay nhanh mình, nghiêng đà vọt qua khung cửa sổ lầu.
Thanh danh đại hiệp tạo tựu hơn nửa đời người kể từ cuộc hội họp ở Hoàng Hạc lâu hôm nay, cầm như buông trôi theo giòng nước, tan biến như áng yên hà một buổi chiều nặng nề.
Vương đại nương nhìn theo bóng lão tiêu tan dần bên ngoài, bật cười cuồng dại :
- Được! Được lắm! Ngươi bỏ ta mà chạy đi như thế này! Được! Được lắm!
Nhanh tay, bà chụp lấy thanh chủy thủ trong tay một thiếu nữ đứng gần, bà chong mũi chủy thủ ngay nơi tâm khẩu cắn răng đâm mạnh vào.
Bà tự sát, còn ai kịp can thiệp cứu bà ta, mọi người đều kinh ngạc cùng kêu lên một tiếng.
Nhưng chiếc trượng trong tay Đinh lão phu nhân bay vèo tới, chiếc trượng đập trúng thanh chủy thủ của Vương đại nương. Dĩ nhiên chủy thủ phải vuột khỏi tay Bang chủ Cái bang, rơi xuống sàn lầu.
Vương đại nương rít lên :
- Ai bảo cứu tôi? Ai mượn cứu? Tôi chỉ muốn chết thôi.
Đinh lão phu nhân từ từ thốt :
- Đã mấy phen rồi, Vương Bán Hiệp không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-thu-kiem-luc/1030400/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.