Sau khi kết án vụ hài cốt của Lục Hồng Vân được phát hiện ở trường Công Giáo. Ba người cùng nhau về Thành phố Dương.
Tuy phá được án nhưng cả bọn ai cũng thương tiếc cho Lục Hồng Vân. Người xinh đẹp, dịu dàng như cô lại chết oan vì Ngô Thân.
"Cuộc sống của Lục Hồng Vân vốn sẽ rực rõ, cuộc đời cô ấy không nên kết thúc như vậy, lão già Ngô Thân làm người ta căm hận." Hoa Mai tức giận nói.
"Tuy cô yêu Thương Đông Hải lớn hơn mình nhiều tuổi nhưng cũng không nên gặp bi kịch này. Ngô Thân đúng là kẻ cuồng yêu." Dương Thông lên tiếng.
"Xì! Lão mà yêu gì, nhìn dáng vẻ trong phòng thẩm vấn của lão, còn hơn cả ma quỷ." Hoa Mai tiếp lời.
Lâm Hinh ngồi cạnh yên lặng nghe hai người trò chuyện.
Mấy hôm trước, khi tạm biệt Trương Quân, gương mặt anh thanh niên đã rạng rỡ. Ký ức và bí mật chôn giấu đã lâu cũng vì vụ án mà anh đã được giải thoát. Anh thoát khỏi cơn ác mộng nhiều năm, cuộc đời cũng vừa bắt đầu.
Lâm Hinh nghĩ vậy, mỉm cười. Người mất cũng đã mất, người còn sống nên tận hưởng cuộc sống của mình, dù đau thương hay vui vẻ, chỉ cần còn sống, sẽ còn hy vọng.
Vì đội Lâm Hinh phá được án, đội trưởng Vương quyết định mời toàn bộ đội trọng án ăn tiệc.
Buổi tối, cả đội đến nhà hàng, đội trưởng Vương ngồi xuống. Ông vẫy tay với Lâm Hinh, nói: "Cô lại ngồi bên cạnh tôi."
Lâm Hinh mỉm cười, ngồi cạnh đội trưởng Vương.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-tinh-trong-an-dua-toi-den-ha-lan/2785511/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.