Sau khi Lãnh Du được bác sĩ thay thuốc, băng bó, cô vừa ra đã thấy Lâm Hinh đang ngồi chờ bên ngoài. Cô hơi giật mình, đây là lần đầu cô bị thương, không cần nằm viện mà thấy Lâm Hinh đến tìm mình, đặc biệt là vào khung giờ khuya như này.
Lâm Hinh thấy cô bước ra bèn đứng lên, nhìn chỗ bị băng, nhíu mày hỏi: "Miệng vết thương sâu lắm hả?"
Lãnh Du nhìn nàng, thấy nàng chú ý, vội nói: "Mình không sao."
Lâm Hinh nghẹn lời: "Gì mà không sao, mình biết đao võ sĩ bén lắm."
Lãnh Du bước về trước, kéo gần khoảng cách với Lâm Hinh, cúi đầu, lẩm bẩm: "Mình thật sự ổn. Hơn nữa.... bây giờ mình còn có chuyện quan trọng hơn....."
Lâm Hinh nhìn đôi mắt trong veo của cô, trong lòng loạn nhịp. Các nàng cách gần nhau, mỹ nữ lạnh lùng này hiện lên nét dịu dàng, xinh đẹp.
Nàng hỏi: "Chuyện gì?"
Lãnh Du nói: "Mình đói."
Ánh mắt lộ vẻ ngây thơ.
Lâm Hinh ngẩn người, cố giữ bình tĩnh, nàng nhớ đến mình có mang theo cháo. Phần cháo đúng lúc tỏa hương thơm. Nàng nghĩ cô đã tất bậc cả ngày, chưa kịp ăn tối, đói bụng cũng là chuyện thường.
Long đứng cạnh hai người, không rõ hai sếp đang làm trò gì bèn góp lời: "Đúng lúc quá, từ trưa đến giờ, chúng tôi chưa ăn gì nên tôi cũng đói giống sếp."
Vừa dứt lời, một luồng không khí lạnh xông đến, Lãnh Du mặc kệ anh, hỏi Lâm Hinh: "Cảnh sát Lâm, cậu mang món gì đến vậy?"
Lâm Hinh nhìn cháo, đáp: "Mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-tinh-trong-an-dua-toi-den-ha-lan/2785528/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.